Đụ em đồng nghiệp mang quần tất thật gợi đòn, chịu cảnh như vậy? Nghĩ tới đây, lòng mình đau lắm. Con bé chắc cũng đau như vậy. Nó đâu phạm tội lỗi gì để phải bỏ dở cả cuộc đời như thế? Một lúc lâu sau con bé đi ra, mắt nó đỏ hoe. Chắc nó khóc nhiều lắm. Tới tận bây giờ mình mới thật sự cảm thấy có lỗi vì đã vội trách con bé, vì đã không nhận ra ánh mắt hờn dỗi uất ức mấy hôm rồi… – Mình đi thôi anh. Con bé lay tay mình, nó mỉm cười, một nụ cười gượng gạo… Mình cười. nhéo mũi nó. – Ừ, đi, mà… Em có định mời anh dự đám cưới không đó cô bé? –